Cập Nhật:2024-12-26 18:58 Lượt Xem:144
Hạnh phúc vợ chồng chỉ tính bằng ngày
Ở tuổi 77, bà Nguyễn Thị Hiếu, ở thôn Thành Lập, xã Ngư Lộc đã xuống sức nhiều nhưng nụ cười hiền hậu, đôi mắt ẩn chứa nỗi buồn sâu thẳm. Hơn 50 năm qua, nhiều ký ức đã rơi vào quên lãng song những kỷ niệm về chồng, liệt sỹ Đồng Xuân Hương (1947-1969) vẫn sống mãi trong lòng bà.
Đôi bàn tay nhăn nheo, run run, bà Hiếu cầm tấm bằng Tổ quốc ghi công mang tên chồng, những hồi ức cứ thế ùa về. "Tôi và anh Hương bằng tuổi nhau, là người cùng xóm, học chung, chơi thân với nhau từ thuở bé", đôi mắt đỏ hoe, bà Hiếu vẫn gọi chồng là "anh" như ngày đầu mới về làm vợ.
Bà Hiếu, đôi mắt đượm buồn khi kể về kỷ niệm với chồng, Liệt sỹ Đồng Xuân Hương (Ảnh: Hạnh Linh).
Trong trí nhớ của bà, "anh Hương" dáng người cao, vầng trán rộng, hiền khô, giọng nói sang sảng của một chàng trai miền biển. "Chúng tôi học hết cấp 2 rồi nghỉ, anh đi biển, tôi ở nhà làm hậu cần nghề cá. 18 tuổi, chúng tôi cùng tham gia đội dân quân du kích", bà Hiếu hồi tưởng.
Ngày đó, bà Hiếu là cô gái hiền hậu, được nhiều chàng trai trong vùng theo đuổi. Nhưng bà chỉ để ý đến người bạn thuở thiếu thời Đồng Xuân Hương.
Năm 20 tuổi, cô gái Nguyễn Thị Hiếu nhận lời yêu người bạn cùng xóm. Đầu tháng 6/1967, đám cưới của hai người diễn ra.
Bà Hiếu bên tấm bằng Tổ quốc ghi công mang tên chồng (Ảnh: Hạnh Linh).
Gia đình nhà chồng đông anh em, đôi vợ chồng mới cưới được bố mẹ sắp xếp cho một phòng riêng ở kế gian bếp. Như bao người phụ nữ làng biển khác, ngày ngày, người vợ trẻ tiễn chồng ra biển, sáng sớm hôm sau lại ra cửa biển đón chồng về với những chuyến thuyền ấm êm.
Hạnh phúc bình dị ấy vụt qua nhanh khi Mỹ thực hiện Chiến tranh cục bộ ở miền Nam. Tháng 7/1967, Đồng Xuân Hương tình nguyện lên đường nhập ngũ.
"Tôi khóc suốt mấy đêm khi biết anh viết đơn xin đi bộ đội, nhưng anh động viên: "Khi đất nước cần, ta phải biết xa nhau. Vợ chồng mình còn trẻ, Du Doan XSMN Chinh Xac 100_ Dự Báo Xổ Số Miền Nam Chính Xác Nhất còn nhiều thời gian mà". Tôi tủi thân lắm, BN L TOP RNG BÁCH KIM – CƠ HỘI VÀ THÁCH THỨC CỦA DỰ ÁN TIỀM NĂNG vì lúc này chúng tôi mới cưới được hơn một tháng thôi", Fu88 - Cổng Game Giải Trí Đỉnh Cao bà Hiếu kể.
Ngày anh rời triền đê Ngư Lộc, người vợ chỉ kịp chuẩn bị cho chồng ba bộ quần áo, vài lạng moi khô. Nghe tiếng gà gáy canh ba, hai vợ chồng trở dậy, cùng đi bộ gần chục cây số lên chợ Dầu (thị trấn Hậu Lộc) để nhận đơn vị.
Bà Hiếu vẫn luôn tin, một ngày nào đó chồng sẽ trở về (Ảnh: Hạnh Linh).
"Suốt chặng đường đi, anh ấy nắm tay tôi, an ủi: Em ở nhà giữ gìn sức khỏe, tham gia sản xuất cùng bà con. Anh đi sẽ viết thư về. Nghe những lời từ đáy lòng của anh, cổ họng tôi nghẹn lại, nước mắt trực trào. Bao lời muốn nói với chồng mà chẳng thể thốt ra…", bà Hiếu trải lòng.
Thế rồi, lúc người lính trẻ hòa vào đoàn quân, trên chiếc xe dần lăn bánh, người vợ trẻ cứ thế đứng hồi lâu, đôi bàn tay nắm chặt như muốn giữ lại chút hơi ấm thân quen. Đó cũng là lần cuối bà Hiếu được nhìn thấy chồng bằng da,go88 live bằng thịt…
"Đất nước thống nhất, anh sẽ về!"
Trở về với công việc thường ngày, cùng nỗi nhớ chồng cồn cào, da diết, người vợ trẻ vẫn luôn tin tưởng, vững tin ở lời hứa "anh sẽ viết thư về" và cứ thế chờ đợi. Chiến tranh khốc liệt, đến đầu năm 1969, bà Hiếu mới nhận được lá thư của chồng, được gửi từ Quảng Trị.
"Trong thư, anh thông báo, sắp tới, đơn vị sẽ hành quân vào chiến trường miền Nam. Anh dặn tôi, chiến tranh ác liệt nên không cần biên thư lại. Hãy luôn nhớ rằng, tình yêu anh dành cho tôi là duy nhất. Cuối thư anh viết: "Mong em luôn khỏe! Em hãy đợi anh, đất nước thống nhất, anh sẽ về. Chúng ta cùng xây dựng một gia đình hạnh phúc với những đứa con ngoan, khỏe mạnh!", bà Hiếu thuật lại nội dung lá thư duy nhất nhận được từ chồng.
Liệt sỹ Đồng Xuân Hương được nhà nước tặng thưởng Huân chương kháng chiến chống Mỹ hạng Ba (Ảnh: Hạnh Linh).
Rồi chiến tranh cũng kết thúc, nhưng người lính trẻ Đồng Xuân Hương không trở về như lời hẹn ước. Ngày 4/7/1969, máu xương của anh đã hòa quyện nơi chiến trường ác liệt.
Cuối năm 1969, trái tim người vợ trẻ thắt lại, đau đớn tột cùng khi nhận tin chồng hy sinh. "Từ mùa đông năm ấy, tôi trở thành góa phụ. Suốt mấy tháng tôi chỉ biết khóc, gọi tên chồng", bà Hiếu nói.
Mất đi người yêu thương nhất, bà Hiếu hụt hẫng, tuyệt vọng. Căn phòng nơi hai vợ chồng từng có những ngày hạnh phúc trở nên cô quạnh. Mặc cho những cơn gió biển hun hút thổi vào, người phụ nữ vẫn một mình trông ngóng, nghĩ về chồng. "Tôi nhớ anh đến phát điên! Trách ông trời, sao không cho chúng tôi lấy một mụn con", bà Hiếu khóc lặng.
Khó có thể nói hết những buồn, tủi khi một người phụ nữ "mồ côi" chồng ở tuổi 22. Đã có những lúc bà Hiếu muốn buông xuôi tất cả nhưng chính tình yêu của chồng, sự kiên trung, lòng chung thủy đã giúp bà tiếp tục công việc thường ngày, ôm niềm tin sắt đá, rằng chồng sẽ trở về.
"Chồng tôi đã ngã xuống trước làn bom đạn của kẻ thù, trong vòng tay của đồng đội nhưng phần mộ của anh vẫn chưa được tìm thấy. "Tôi nghĩ, "sống phải thấy người, chết phải thấy xác", bà Hiếu nói về lý do chờ chồng hơn nửa thế kỷ qua.
Ban thờ liệt sỹ Đồng Xuân Hương (Ảnh: Hạnh Linh).
Trong tiềm thức, bà Hiếu thường mơ về chồng. Bà thấy ông mặc áo lính, đang hành quân cùng đồng đội. Bà vội hỏi, sao ông không trở về như lời hẹn ước? Đáp lại lần nào ông nắm tay, nhìn bà rồi mỉm cười nhưng không nói.
Người phụ nữ ấy, lúc nào cũng an ủi mình: "Chồng đang bận công tác, chưa kịp hồi hương".
Giữa bà Hiếu và chồng chưa có con chung, chẳng có kỷ vật, chỉ có lời hẹn ước. Bà lấy lời hẹn ước, tình yêu của chồng làm động lực, vượt qua những chông chênh của cuộc sống, vì thế bao nhiêu người đến dạm hỏi, bà cũng chỉ lắc đầu, kiên định: "Tôi phải sống trọn nghĩa, trọn tình với anh. Dù tôi chỉ làm vợ anh hơn một tháng nhưng nguyện cả đời này luôn nhớ, luôn chờ anh".